Xuyên Qua Chi Thú Nhân Quốc Gia
Phan_4
“Đúng vậy a…” Nam tử tóc nâu kia gạt gạt nước mắt: “Ta tên là Lý Cường, còn ngươi?”
“Bạch Hạo…” Hắn cũng kích động lên: “Ngươi như thế nào tới đây? Nơi này chỉ có ngươi là người Trung Quốc sao? Chúng ta làm sao mới trở về được?”
Lý Cường xoa xoa cái mũi, thương hại nhìn Bạch Hạo: “Oa, hoan nghênh xuyên qua đến thú nhân quốc gia… Ngươi đã đến đây, sẽ tìm cách quay về đi, ta thử qua rất nhiều biện pháp, căn bản không thể quay về a, nơi này cũng không phải địa cầu mà chúng ta quen thuộc!”
Bạch Hạo nghẹn họng nhìn trân trối, ý nghĩ có chút theo không kịp.
“Bằng hữu, ta vừa thấy ngươi là biết ngươi hoàn chỉnh xuyên qua đi, không giống ta, thân thể của mình ở lại địa phương trước kia…Bất quá, thân thể rách nát cũng không cần nữa, là bị xe tải cán nát rồi, cho dù mang theo, cũng không gom được hoàn chỉnh…”
“Chờ, chờ một chút…” Bạch Hạo vội vàng ngăn lại người kêu Lý Cường đang lầm bầm lầu bầu này: “Ngươi nói cái gì? Cái gì xuyên qua?”
“Chính là xuyên qua, ngươi không đọc tiểu thuyết cũng có thể xem trên TV a, không biết xuyên qua sao?” Lý Cường một bộ biểu tình “ngươi là lão nông dân” nhìn Bạch Hạo: “Ngắn gọn lại, túm lại, ký đến chi tắc an chi (đến thì đến rồi, dựa theo hoàn cảnh mà sống sót)… Ngươi xem, ta ở nơi này một năm, cũng ổn thỏa sống sót, cho nên, ngươi a, cũng đừng lo lắng. Ta cảm thấy nơi này không tệ, môi trường trong xanh, điểu ngữ mùi hoa, không ô nhiễm, thức ăn toàn là thực phẩm xanh, tuyệt đối không có cái gì dầu cống ngầm hay phụ gia chất hóa học.”
“Ta không phải lo lắng điều này!” Bạch Hạo gần như đều muốn vỡ trán: “Đúng rồi, ngươi mới vừa nói cái gì? Cái gì thú nhân quốc gia?”
“Nga, chính là quốc gia này, trừ bỏ dã thú chân chính, tất cả nhìn giống nhân loại, cơ bản đều là kết hợp giữa người và thú, gọi chung là thú nhân…” Nói tới chỗ này, Lý Cường lại cười tiện (hèn mọn) như vậy một chút: “Chẳng lẽ ngươi chưa phát hiện sao? Nơi này không có nữ nhân.”
Nghe Lý Cường vừa nói như thế, Bạch Hạo mới để ý nơi này thật sự một nữ nhân cũng không có, hắn thấy qua chỉ có nam nhân lớn lên thực khỏe mạnh cùng tương đối gầy yếu, ngay cả tiểu hài tử cũng không có bé gái nào: “Đây là cái gì?”
“Rất đơn giản a, nghe nói… Nghe nói… Truyền thuyết… Nơi này trước kia cũng là có nữ nhân, nhưng mà môi trường sinh tồn tương đối khắc nghiệt, hơn nữa sau vài lần tự nhiên biến đổi, nữ nhân dần dần biến mất. Hiện tại ở quốc gia này chỉ có giống đực cùng giống cái.” Lý Cường chỉ chỉ nam nhân cao lớn khỏe mạnh đang kéo một cây đại thụ đi trên quảng trường bộ lạc: “Đây là giống đực, sẽ hoàn toàn thú hóa.” Sau đó lại chỉ chỉ chính mình: “Ta, giống cái, sẽ sinh đứa nhỏ.”
Bốn chữ cuối cùng làm Bạch Hạo hoàn toàn trợn tròn mắt: “Đùa giỡn cái gì? Sinh đứa nhỏ? Ngươi không phải nam nhân sao?”
Lý Cường cười gật gật đầu: “Giống cái ở đây, sẽ tương tự nữ nhân một phần là có thể sinh con…Có thể là sơ với nữ tính khỏe mạnh hơn, cho nên không bị thiên nhiên đào thải. Hơn nữa, giống cái cường tráng có thể bán thú hóa.”
“Bán thú hóa?” Bạch Hạo gần như biến thành một con vẹt lặp lại.
Lý Cường vươn một bàn tay, chậm rãi, bàn tay người bình thường rõ ràng dài ra lông tơ tinh tế cùng móng tay sắc nhọn: “Xem, đây là bán thú hóa… Đáng tiếc, hiện nay ngay cả giống cái bán thú hóa cũng không nhiều.” Tay Lý Cường khôi phục lại ban đầu, rụt về, biểu tình có chút cô đơn: “Không biết vì sao, giống cái càng ngày càng nhỏ yếu, hơn nữa dù sinh ra đứa nhỏ, thì đứa nhỏ cũng rất suy yếu, trẻ con chết sớm rất nhiều. Cho nên giống cái có thể sinh đứa nhỏ chính là đối tượng để tất cả thú nhân bảo hộ…” Lý Cường vòng vo đảo mắt, biểu tình cô đơn chợt lóe rồi biến mất: “Nhất là giống cái như ngươi mang theo đứa nhỏ còn có thể sinh tồn trong rừng rậm. Phỏng chừng là mơ ước thích hợp kết hôn của tất cả thú nhân độc thân nơi này đi?”
“Uy, uy! ! Ai là giống cái a?” Bạch Hạo buồn bực: “Đứa bé kia cũng không phải là con ta.”
Lý Cường cười hắc hắc: “Nhưng mà bọn họ không biết a, sáng sớm hôm nay ta nghe nói, ngày hôm qua thủ lĩnh bộ lạc mang về một đôi mẫu tử, vì thế ăn no thì chạy đến đây xem.”
Khóe miệng Bạch Hạo run rẩy: “Gì? Mẫu tử?”
Lý Cường không chút do dự gật gật đầu: “Đúng vậy, là mẹ con a!”
“Này, Tây Lợi Á, ngươi đang nói chuyện phiếm cùng Bạch Hạo sao?” Tuyết Lai bê một cái khay khá lớn đi đến: “Chúng ta cùng nhau chọn dã quả đi? Hôm qua bọn Phỉ nhi hái về rất nhiều, nói là muốn trước khi mùa đông đến, tranh thủ làm cho mỗi gia đình đều có một hai bình mứt quả đi.”
Lý Cường nhận lấy cái khay lớn đặt ở mặt đất giữa ba người, sau đó ngồi xếp bằng: “Đúng vậy, ta phát hiện ta sẽ nói được ngôn ngữ bọn họ, nên cùng nhau tâm sự hàng ngày gì gì đó.” Hắn quay đầu đối với Bạch Hạo đang dại ra nói: “Bạn lữ của Tuyết Lai là Đạt Khắc Tư, ta nhớ không lầm thì ngày hôm qua ngươi đã gặp…Đúng rồi, còn có ở đây ta tên Tây Lợi Á.”
Bạch Hạo còn đang tiêu hóa Lý Cường, cũng chính là Tây Lợi Á vừa nói giống đực, giống cái, sinh đứa nhỏ gì gì đó, đầu óc hỗn loạn thành một đoàn, miệng mở ra: “Như vậy, ngươi đã từng sinh đứa nhỏ sao?”
Tây Lợi Á mặt đỏ lên: “Đương nhiên đã từng, còn là một thú nhân bảo bảo đáng yêu đâu!”
Bạch Hạo càng dại ra thêm, hắn nhìn chằm chằm cái bụng bằng phẳng của Tây Lợi Á, thật lâu không nói nên lời.
“Tốt lắm, đừng ngẩn người, nhanh nhặt trái cây! Quả nào bị dập nát thì bỏ ra, quả nguyên vẹn thì để lại làm mứt hoa quả.” Tây Lợi Á đẩy Bạch Hạo đang ngẩn người: “Thân là giống cái, sẽ có giống cái giác ngộ thôi!”
Chương 8: Lời “tỏ tình” bất ngờ . . .
Chó má giống cái giác ngộ! !
Bạch Hạo tức giận không thôi, nhưng mà lại không thể động thủ đối với giống cái “mảnh mai” này. Đúng vậy, từ sau khi Tây Lợi Á nói cái gì là giống cái, Bạch Hạo liền cảm thấy bản thân cùng bọn họ không phải đồng loại, mặc dù trong mắt những người kia, chính mình cũng là một giống cái.
Nhặt trái cây trong chốc lát, Bạch Hạo đột nhiên hỏi: “Tây Lợi… Á, nơi này có nhà trống hay …không?”
Tây Lợi Á trở mình cho hắn một cái xem thường: “Bạch a.. Hạo, ngươi hỏi cái này làm gì?”
Bạch Hạo trừu rút khóe miệng, đem một quả dại bị nứt vỏ cho vào miệng, than thở nói: “Còn có thể làm cái gì? Ta không thể cứ ở trong nhà người khác đi? Làm cho hai người phải ở riêng, ta thực không nhẫn tâm.”
Tây Lợi Á vòng vo đảo mắt, cười xấu xa: “Ngươi tìm người ở cùng không được sao? Chờ mùa đông đến, còn có người ấm giường cho ngươi.”
“Ngươi cút đi!” Bạch Hạo phun ra hột quả: “Nghiêm chỉnh mà nói, ta phải tìm căn nhà nào sau đó còn phải sửa lại. Ta thấy nhà ở đây thật sự rất đơn sơ, như vậy, mùa đông đến thực khó khăn đi.”
“Như thế… Bất quá, ngươi sẽ dựng nhà sao?” Tây Lợi Á nghe được từ mấu chốt: “Ngươi biết sửa nhà?”
Vô nghĩa, ở nông thôn, nhà ai lợp ngói mà không phải chính mình tự làm, mà bỏ tiền ra mời người thì giá rất cao a! Bạch Hạo gật gật đầu: “Sẽ, ta chỉ kỳ quái là ngươi đương nhiên sẽ không.”
“Ta tự nhiên sẽ không làm a! Ngươi cho là xuyên qua đến đều là thần sao? Ta mà làm nhà được đã sớm làm, còn có thể ở nơi xơ xác như thế?” Tây Lợi Á giận, bóp nát một tiểu trái cây.
Tuyết Lai ban đầu còn cười tủm tỉm nhìn hai người nói chuyện, sau lại phát hiện có chút xu thế bạo lực, vội vàng lên tiếng: “Các ngươi làm sao vậy? Sẽ không cãi nhau đi?”
“Như thế nào, tính tình ta tốt như vậy, mới không cùng người khác cãi nhau đâu.” Tây Lợi Á trang đáng yêu, sau đó khiêu khích liếc mắt nhìn Bạch Hạo nghe không hiểu cái gì: “Chỉ có người dã man đến từ nơi man rợ mới có thể cãi nhau.”
Bạch Hạo cảm thấy kẻ tên Tây Lợi Á kia sẽ không nói hay ho gì về mình, nhưng bất hạnh là cái gì cũng không hiểu, chỉ có thể đem tức giận nuốt vào bụng.
Tuyết Lai vừa cười vừa khuyên hai câu, sau đó bưng lấy trái cây đã phân loại xong đi rồi.
“Ngươi dạy ta học nói ngôn ngữ nơi này.” Bạch Hạo cực kỳ buồn khổ
Tây Lợi Á đắc ý hắc hắc cười: “Có thể, không thành vấn đề, không phải chỉ là học nói thôi sao, ngươi học được cũng tốt, đỡ lãng phí khi có người nói xấu mình ngươi cũng không hiểu, ha ha ha.”
Ai sẽ nhàm chán giống ngươi chứ! ! Bạch Hạo nhìn Tây Lợi Á có chút kiêu ngạo, cảm thấy kẻ tiểu nhân như vậy rõ ràng có thể xuyên qua đến đây, thực là một kỳ tích.
Buổi chiều, các thú nhân đi săn bắn đã trở lại.
Lần này không đốt lửa trại ăn tối ở quảng trường, chỉ đem con mồi phân chia cho mỗi gia đình một ít đem về.
Tây Lợi Á nói cho bạn lữ của hắn là A Tư Lan chuyện Bạch Hạo muốn có nhà ở, A Tư Lan lại truyền đạt cho Lôi Thiết Nhĩ
Vì thế đêm nay, căn phòng nhỏ Tuyết Lai cho Bạch Hạo mượn phá lệ náo nhiệt.
Bạch Hạo nướng cho tiểu Âu Cảnh một cái đùi hươu phết mật, để nó cầm đùi hươu đi tìm tân bằng hữu Bối Á Đặc cùng chơi. Sau đó cùng Tuyết Lai xử lý đồ ăn được phân đến. Tây Lợi Á không biết đang cùng các thú nhân thảo luận chuyện gì, mặc dù nghe ra thực sự kịch liệt, hơn nữa nhất định có liên quan đến bản thân. Bởi vì Bạch Hạo phát hiện Tuyết Lai nhiều lần dừng tay nhìn mình .
Ngô, tên kia sẽ không nói xấu mình đi?
Một lát sau, Tây Lợi Á đi tới, tay phải khoát lên vai Bạch Hạo: “Hắc, bằng hữu, ta chính là mất sức của chín trâu hai hổ mới đem đám người bảo thủ kia thuyết phục. Ngươi có biết, nơi này rất ít khi để giống cái ở một mình một nhà, trừ bỏ mất đi bạn lữ phải sống một mình. Bất quá, cho dù lúc này phải sống một mình, cũng vẫn sẽ tìm bạn lữ khác.”
“Vì sao?” Bạch Hạo khó hiểu.
“Bởi vì không an toàn, còn nữa nếu không có bạn lữ, đồ ăn của ngươi sẽ rất ít. Tuy rằng giống cái cực kì được hoan nghênh, nhưng dù sao thế giới này thực sự tàn khốc, ngươi phải có chỗ dựa mới được.” Tây Lợi Á nghiêm túc nhìn Bạch Hạo: “Không có giống đực bầu bạn, chứng minh không có săn bắt năng lực. Không lao động thì không có ăn đạo lý này ngươi hiểu đi.”
“Được rồi, ta không nghĩ được nhiều thế đâu, trước kia ở một mình, ta không phải cũng đi săn sao?” Bạch Hạo huy phất tay không cho là đúng: “Ta chỉ muốn biết, bọn họ có đồng ý hay không cho ta một gian nhà ở hoặc là có nguyện ý giúp ta dựng nhà hay không.”
“Đương nhiên là nguyện ý, ta đã xuất mã còn không được sao.” Tây Lợi Á cười hì hì nói: “Bất quá, nhà ở được an bài ở bên cạnh chỗ thủ lĩnh, bởi vì y độc thân… Nga, sai rồi, bởi vì thủ lĩnh sợ giống cái mảnh mai bị thương tổn, ngụ ở gần, dễ dàng chiếu cố … Hắc hắc.”
“Chiếu cố cái rắm!” Bạch Hạo đối với cách gọi giống cái này một đầu lưỡng đại (đầu to gấp đôi): “Tùy y, ngày mai chúng ta bắt tay vào làm luôn đi, ta nghĩ khoảng chừng một tháng nữa là mùa đông đến rồi đi?” Nếu nhớ không lầm, thảo nguyên ở hướng bắc, dựa theo biến hóa của cây cối nhìn xem, mùa đông rất nhanh sẽ đến rồi.
“Đúng vậy, bất quá ngươi nói cho ta biết ngươi muốn làm nhà ở như thế nào? Ta từ nhỏ chỉ ở nhà lầu, dựng nhà là ta dốt đặc cán mai nha.” Tây Lợi Á vẫn cảm thấy, loại chuyện xây dựng nhà cửa này nhất định phải tìm đội kiến trúc chuyên nghiệp.
Bạch Hạo cầm nhánh cây, vẽ trên mặt đất, giảng lại ý kiến của mình, sau đó để Tây Lợi Á phiên dịch cho thú nhân thủ lĩnh Lôi Thiết Nhĩ nghe: “Nơi này không có sắt… Đừng hỏi ta sắt là cái gì, ta cũng không biết tìm quặng sắt! Dù sao ta muốn dùng gỗ lớn để làm xà nhà cùng nền…Ân, cơ bản là như thế này, sau đó ở giữa chèn đá, khe hở giữa các tảng đá thì bùn trộn cây cỏ trát kín. Cái gì? Vì sao muốn dùng bùn trộn cỏ…Vì làm tăng độ dai…Ô, nói nữa ngươi cũng không hiểu, dù sao chính là phải như thế, còn có như vậy như vậy….”
Nói nửa ngày, Tây Lợi Á phiên dịch đau đầu, cuối cùng cũng đem các bước làm nhà ở nói rõ.
Thủ lĩnh Lôi Thiết Nhĩ gật gật nói ngày mai bắt đầu tìm nguyên liệu thích hợp. Nếu làm ra được nhà ở so với hiện tại tốt hơn, như vậy nhất định qua mùa đông trước tiên sẽ đem toàn bộ nhà trong bộ lạc sửa lại. Cải thiện cuộc sống của người dân trong bộ lạc của mình là chuyện thủ lĩnh nhất định phải làm được.
Lôi Thiết Nhĩ đi đến ngoài cửa, đột nhiên xoay người nói với Bạch Hạo một câu, sau khi nói xong, chính y sửng sốt vài giây, thì xoay người vội vã đi mất.
Tuyết Lai cười tủm tỉm nháy mắt với Bạch Hạo mấy cái, sau đó túm lấy bạn lữ của mình ra ngoài hẹn hò dưới trăng nói chuyện yêu đương. A Tư Lan cũng muốn túm Tây Lợi Á mang đi, kết quả hắn nói mấy câu, y chỉ đành rời đi một mình
Bạch Hạo nhìn A Tư Lan không cam lòng mà trừng mắt nhìn mình, cảm thấy bản thân thực sự rất vô tội.
“Hắc, ngươi có biết Lôi Thiết Nhĩ trước khi đi, nói với ngươi cái gì không?” Tây Lợi Á cười tiện hề hề.
“Ta làm sao biết, nghe cũng không hiểu.” Bạch Hạo bắt đầu nghiên cứu y phục của mình, nghĩ xem có phương pháp nào có thể làm được vải tốt hơn.
Tây Lợi Á cười càng tiện: “Đây chính là một câu nói làm thương tâm rất nhiều giống cái a… Ngươi có muốn biết hay không?”
Bạch Hạo bất đắc dĩ phất phất tay: “Nếu ngươi không nói, ta muốn biết cũng không có cách nào. Bất quá, nói hay không tùy ngươi, dù sao ta nghe không hiểu, cũng không hiếu kỳ.” Bạch Hạo dùng dao găm cắt thịt thành từng lát, xoa mật đặt trên lửa nướng.
Không hiếu kỳ? Như vậy sao được! Tây Lợi Á không nhịn được, ngừng lại trong chốc lát, thì nói ra toàn bộ: “Lôi Thiết Nhĩ hỏi ngươi, có muốn ở cùng y không”
Bạch Hạo tay run lên, thiếu chút nữa đem miếng thịt ném vào trong lửa: “Dựa vào, có ý gì a?”
Tây Lợi Á nhún vai: “Ý tứ gì a, không phải là ý tứ kia sao, bất quá ta cũng kì quái, ánh mắt thủ lĩnh vẫn rất cao, tại sao lại coi trọng ngươi?”
“Dựa vào, cút đi tìm chết đi, cái gì gọi là vì sao sẽ coi trọng ta? Ta rất kém cỏi sao?” Bạch Hạo phẫn nộ đánh trả, nói đến một nửa cảm thấy không thích hợp, lại chạy nhanh đem đề tài túm trở về: “Lão tử là thuần nam nhân, mới sẽ không tìm cái gì thú nhân đến giảo cơ!”(abc…xyz)
“Được rồi, ngươi rõ ràng biết hai chữ giảo cơ, thì chứng minh ngươi cũng không đơn thuần.” Tây Lợi Á vẻ mặt sáng rỡ vỗ vỗ bả vai Bạch Hạo: “Nói đi, ngươi còn có thể làm cái gì, nói cho ta biết, cũng coi như vì tổ quốc cống hiến! Nói sau, thủ lĩnh đã tỏ tình với ngươi rồi, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy gì?”
“Cút, cống hiến cái rắm! Cảm thấy cái rắm!” Bạch Hạo thật sự có chút tức giận, hắn đem miếng thịt đã nướng tốt nhét vào tay Tây Lợi Á: “Ta đi tìm Tiểu Cảnh về nghỉ ngơi.”
“Uy uy!” Tây Lợi Á vội vàng túm Bạch Hạo lại: “Chớ đi a, nói sau, Tiểu Cảnh nhà ngươi đang cùng lão công tương lai giao lưu tình cảm nha.”
“Gì? Cái gì lão công tương lai?” Bạch Hạo gì .
Tây Lợi Á cắn một ngụm thịt nướng mật, nóng đến thở ra khí: “Ai nha… Không phải là.. Ừ, cái kia… Bối Á Đặc nha… Ngươi chẳng lẽ không nhìn ra? Chậc chậc, thịt nướng này thật không tồi, nướng cho ta một miếng nữa đi… Ai nha, đừng trừng ta, ta nhớ rõ ràng là chính ngươi đem Tiểu Cảnh hứa gả cho nhà người ta thôi…”
“Ta đến tột cùng vào thời điểm ngu ngốc nào đem Tiểu Cảnh gả đi ra ngoài a a a! !” Bạch Hạo nổi khùng: “Ngươi nói, đám nhỏ kia mới mấy tuổi, ngươi lại nói như vậy… Cái gì bạn lữ a! !”
“Bối Á Đặc người ta đã xem Tiểu Cảnh là vợ tương lai, nếu không sao có thể đối xử với nó tốt như vậy?” Tây Lợi Á ăn xong thịt nướng, liếm liếm ngón tay: “Bối Á Đặc rất tốt a, thật đấy.”
“Mặc kệ nó rất tốt!” Bạch Hạo thật muốn bóp chết kẻ đứng trước mặt này: “Nó tốt thế, sao ngươi không đem con của ngươi hứa gả cho nó?”
Tây Lợi Á ngoáy lỗ tai, thổi thổi ngón út: “Con ta là tiểu thú nhân, giới thiệu cho Bối Á Đặc, vậy thực thành giảo cơ.”
Bạch Hạo không nói gì.
Kỳ thật hắn không biết, thời điểm Lý Cường vừa mới xuyên qua thành Tây Lợi Á, cũng có một khoảng thời gian lớn vô pháp tin chuyện này là thật. Nhất là càng không thể chấp nhận chính mình là thân nam nhân còn lớn bụng sắp sinh. Bất quá thời gian cùng tình cảm cũng là hai thứ kết hợp tốt nhất, tối thiểu đến bây giờ, trong lòng hắn tràn đầy hi vọng còn có thể vì bạn lữ mà sinh một tiểu giống cái.
Chương 9: Bàn tay vàng ……..
Ngày hôm sau rất nhanh đã đến.
Lôi Thiết Nhĩ để một bộ phận thú nhân ra ngoài săn bắn, sau đó chính mình mang theo vài thú nhân triển khai hai cánh, đi tìm nguyên vật liệu thích hợp làm trụ cột nhà ở..
Tiểu Âu Cảnh trong tình hình không có trường học cùng áp bách của gia tộc liền dị thường hoạt bát. Trời vừa sáng liền leo khỏi giường, điểm tâm cũng chưa ăn đã thí điên thí điên chạy theo sau Bối Á Đặc đi xa.
Tuyết Lai cũng dậy rất sớm, khinh thủ khinh cước rửa mặt xong, không biết đi làm cái gì.
Bạch Hạo nằm ở trên da thú mềm mại, sờ sờ cái trán ra đầy mồ hôi lạnh của mình, bắt đầu dùng sức thở dài.
Hắn nằm mơ, phải nói là một cơn ác mộng.
Trong mộng Lôi Thiết Nhĩ cầm trong tay trường tiên (roi dài) đối với hắn nhe răng cười: “Tiểu nương tử.. ha..ha..ha xinh đẹp, nhanh ngoan ngoãn nằm xuống, nếu không lão tử cho ngươi biết tay!” Sau đó Bạch Hạo giãy dụa, giãy dụa, cũng không thoát khỏi đại chưởng thật lớn của thú nhân kia, cuối cùng bị lột trần như gà trụi lông (gà khỏa thân), sau đó tiểu cúc hoa bi thảm bị bạo hành ….Đến tột cùng có bao nhiêu đau đớn, bản thân trong mộng không thể biết được. Nhưng cái loại cảm giác táo bón thống khổ này lại cứ quanh quẩn trong đầu, thậm chí đến cuối cùng, tiểu cúc hoa đều bị thống đến thổ huyết, nhưng tên hỗn đản nào còn không có dừng lại, miệng còn nói: “Sinh hài tử cho ta, sinh hài tử cho ta! !”
Vì thế Bạch Hạo giật mình tỉnh lại .
Đây là điềm báo xấu! Bạch Hạo tổng kết xong, mệt mỏi đứng lên bắt đầu mặc quần áo.
Nước dùng rửa mặt sớm được Tuyết Lai đặt ngoài cửa. Bạch Hạo có điểm ngượng ngùng nhận hảo ý của Tuyết Lai, hắn cảm thấy từ khi bản thân đến ở trong bộ lạc này, có chút lười…Nếu bây giờ còn ở trong rừng rậm, như vậy hắn …chắc chắn đang ngủ! Bởi vì phải gác đêm, Bạch Hạo đều là sáng sớm mới ngủ.
Tây Lợi Á ôm một khối lớn màu tuyết trắng từ xa chạy đến: “Hắc, quỷ lười!”
Bạch Hạo tức giận nhìn kẻ kia một cái, nếu không phải người này dạy cho mình cái gì khái niệm giống đực, giống cái, bản thân cũng sẽ không gặp loại ác mộng như thế.
“Tới đây một chút đi, theo ta đi hoán sa!” Tây Lợi Á đưa sợi trắng trong tay cho Bạch Hạo: “Đi thôi, tân Tây Thi.” (hoán sa: giặt sợi)
“Lăn!” Bạch Hạo thấy Tây Lợi Á mà bắt đầu âm trầm: “Còn chưa ăn sáng đâu.”
“Có hoa quả, Ngải Thước cùng Ngải Luân đã đi rửa rồi. Chúng ta nhanh đem chỗ sợi này đi giặt qua, sau đó cùng nhau dệt vải, thừa dịp trước khi mùa đông đến làm nhiều một chút.” Tây Lợi Á túm Bạch Hạo hướng bờ sông nhỏ đi đến: “Con rể tương lai của ngươi đang bắt cá đấy, giữa trưa là có cá nướng ăn.”
Bạch Hạo đều vô lực phản bác: “Vì sao mùa đông không thể dệt vải?”
“Bởi vì mùa đông bên ngoài rất lạnh a, hơn nữa dệt vải rất đau mắt.” Tây Lợi Á chỉ chỉ mấy người đang dệt vải trên quảng trường: “Phải có bốn người cùng nhau dệt mới được một tấm.”
“Vậy vì sao không học cách đan áo len? Dù sao sợi này cũng đủ thô.” Dùng que đan áo chỉ cần một người là có thể nha.
“Lại không ai biết làm……” Tây Lợi Á vừa muốn nói ngươi ngốc a, đột nhiên nhãn thần sáng lên: “Đừng nói với ta, ngươi sẽ biết đan áo!”
Hồi Bạch Hạo còn ngốc trong bộ đội, bình thường may vá sửa chữa quần áo đều tự bản thân làm, tay nghề đan áo này là cùng đội trưởng học đâu. Hắn thành thật gật đầu: “Ta biết, bất quá ta chỉ biết một loại đan.”
“Ta dựa vào, ngươi chính là thần xuyên qua trong truyền thuyết cộng thêm có bàn tay vàng!” Tây Lợi Á chỉ vào Bạch Hạo hô to gọi nhỏ: “Mau nói cho ta biết, cần những cái gì ta đi tìm người chuẩn bị! Sau đó phải nhanh chóng dạy mọi người đan áo! Mẹ nó, lão tử không bao giờ muốn mặc cái loại váy tứ phía gió lùa này nữa, ngay cả tiểu kê kê của ta cũng chưa có cái gì nhốt vào!”
Khóe miệng Bạch Hạo run rẩy, hắn thật không biết đến tột cùng tại sao A Tư Lan lại coi trọng loại người này. Vẫn là kẻ này bình thường giả dạng thuần lương rất giống, thế nên hắn mới lừa được cả đám người.
“Đúng rồi, ta còn chưa biết các ngươi dùng phương pháp gì để kéo được sợi vải? Ta xem sợi này thực chắc chắn cũng thật mềm mại, nhưng chính là không nhìn ra được nguyên liệu là gì.” Bạch Hạo sờ sờ chỗ sợi trong tay, cảm xúc không quá tốt như quần áo hiện đại, có chút thô dính.
Tây Lợi Á cười ha ha: “Cái gì kéo sợi a, nơi đây còn chưa có làm được điều này, mà lấy cái gì để kéo a? Còn không có bông. Đây là tơ của Khắc Lỗ trùng dùng để tạo kén, cái kén của nó cao bằng nửa người đâu, chúng ta chính là dùng tơ này để dệt vải.”
“Khắc Lỗ trùng? Như ngươi nói thì phải là tằm rồi?” Bạch Hạo tò mò, loại trùng có thể tạo thành kén cao bằng nửa người là có bộ dáng gì.
“Không phải tằm, lớn lên giống ….ân, ve sầu, ngươi có biết đi?” Tây Lợi Á khoa tay múa chân: “Bộ dáng kiểu một con nhộng ve to như con voi.”
Nhộng ve? Bạch Hạo suy nghĩ nửa ngày: “Nga, ngươi nói là tri liễu……”
Tây Lợi Á phủi trán: “Là tri liễu,….Ngươi là người phương bắc?”
“Ân, đúng, gần ranh giới giữa Hà Bắc cùng Đông Bắc, còn ngươi?” Bạch Hạo gật đầu, các gọi tri liễu này chỉ chỉ có người phương bắc mới gọi.
“Ta là người phía nam chính cống, hắc hắc…… Bất quá sau năm tuổi thì lớn lên ở phương bắc, đến năm hai mươi mới trở về nhà. Nhà cũ của ta ở Cảnh Đức trấn, ngươi có biết không? Chuyên môn làm đồ sứ.”
“Ân, ta biết.” Bạch Hạo gật gật, đột nhiên quay đầu lại nhìn Tây Lợi Á.
Tây Lợi Á bị hoảng sợ: “Ngươi sao phải nhìn ta như vậy? Ta nói cho ngươi biết, ta tuyệt đối không chơi trò bách hợp với ngươi!” (bách hợp: nữ x nữ)
“Cút đi!” Bạch Hạo trợn trắng mắt không còn khí lực: “Ta chỉ muốn hỏi, bọn họ nung đồ gốm có phải là học từ ngươi.”
“Đúng vậy, đất trên núi này rất thích hợp để nung đồ gốm, hơn nữa cũng không cần quá tinh xảo, trên cơ bản ai cũng có thể làm, dù sao cũng là để dùng thôi.” Nói ra cống hiến của mình, Tây Lợi Á ngược lại có chút thẹn thùng: “A, đã trễ rồi, nhanh nhanh đi thôi.”
Đến bờ sông, quả nhiên có không ít giống cái đang ngồi trên bờ hoán sa, bên cạnh còn có vài hài tử đang ở trong nước đùa nghịch.
Bạch Hạo liếc mắt một cái liền thấy tiểu Âu Cảnh ngồi ở bờ sông canh một cái chậu lớn, thân ảnh nho nhỏ như tiểu tức phụ chờ lão công bắt cá về. Bạch Hạo nhanh chóng lắc đầu, đem loại tư tưởng không hay này bay ra khỏi đầu.
Tây Lợi Á đem sợi tơ cho Tuyết Lai, nói lại với hắn Bạch Hạo biết một loại phương pháp một người có thể dệt vải, muốn nhanh chóng quay về nghiên cứu một chút.
Tuyết Lai tràn ngập tò mò đối với giống cái mới đến này, bởi vì ngày hôm qua khi bàn bạc chuyện nhà ở, những ý tưởng không giống bình thường của hắn thực làm người ta đại khai nhãn giới, thế cho nên Lôi Thiết Nhĩ mới động tâm.
Đến khi Lôi Thiết Nhĩ tìm được nguyên vật liệu thích hợp để dựng nhà trở về, nhìn đến chính là cảnh tượng như vậy….
Trên quảng trường, các giống cái ngồi vây quanh giống cái gọi Bạch Hạo kia, trong tay mỗi người đều cầm hai que nhỏ, trên đó quấn quanh bạch tuyến. Bạch Hạo giảng cái gì, bọn họ đều tập trung tinh thần lắng nghe.
Lôi Thiết Nhĩ nhìn Bạch Hạo như vậy, thật sự càng xem càng vừa lòng. Y đối với vấn đề bạn lữ của mình quả thực thập phần đau đầu. Bởi vì bản thân không thể giống các thú nhân khác, y là thủ lĩnh, bộ lạc so với gia đình quan trọng hơn, cho nên y muốn chọn một giống cái có thể cùng chính mình sóng vai cố gắng, hơn nữa hắn không thể quá yếu ớt….
Sau đó, Bạch Hạo xuất hiện .
Người kia có thể mang theo hài tử mà sinh hoạt trong rừng rậm, có thể tự săn bắn, có thể mang đến cải thiện cho bộ lạc của y… Lôi Thiết Nhĩ quyết định, hắn, sẽ là bạn lữ của mình!
Bọn người Bạch Hạo còn chưa có chú ý đến các thú nhân đã quay về, bởi vì Bạch Hạo tập trung tinh thần dạy, mà các giống cái tập trung tinh thần học làm thế nào điều khiển hai que trúc bóng loáng linh hoạt đan thành mảnh vải. Loại phương pháp này, so với dệt vải phải dùng đến bốn người kia, đỡ tốn sức hơn nhiều.
Bạch Hạo dạy lại hai lần, sau đó ngồi ở một bên nhìn nhóm giống cái đan sợi.
Nếu tình cảnh phát sinh ở thế giới của chính mình kia, phỏng chừng sẽ biến thành chuyện cười. Nhiều đại nam nhân như vậy ngồi một chỗ, học đan áo, truyền đi thật sự là sẽ cười chết người. Nhưng ở đây, những người này được gọi là giống cái, hàng ngày bọn họ cố gắng sinh hoạt, chăm sóc nhà cửa, làm mứt hoa quả, dệt vải, nướng bánh, hái quả dại, dạy dỗ hài tử…Vì để cuộc sống của mình tốt đẹp hơn một chút. Điều này làm cho Bạch Hạo không thể không nhìn họ bằng con mắt khác
“Đúng rồi, tiểu hài tử nhà ngươi đâu? Ta vẫn chưa thấy qua a.” Bạch Hạo đột nhiên nhớ đến Tây Lợi Á từng nói chuyện bản thân đã sinh một tiểu thú nhân. Nhưng đã đến đây hai ngày, cũng chưa từng thấy hắn mang hài tử ra ngoài ngoạn.
Tây Lợi Á sửng sốt, ánh mắt vốn luôn vui vẻ có chút ám trầm: “Hài tử ở chỗ A Thụy Nhĩ, hắn là ca ca của A Tư Lan….. Năm ngoái bị liệt xỉ bạo long tấn công bộ lạc, hài tử của hắn bị cắn chết, bạn lữ cũng bị trọng thương, kéo dài được một tháng cũng ra đi…Về sau A Thụy Nhĩ bị đả kích, vẫn uể oải không phấn chấn. Cho nên ta để bảo bảo của mình cùng hắn, hắn thấy hài tử, cũng sẽ vui vẻ một chút.”
Bạch Hạo trầm mặc, dù sao đây cũng không phải thế giới của chính mình, nơi này tràn ngập nhược nhục cường thực (cá lớn nuốt cá bé), hơn nữa y thuật cũng không phát triển, phỏng chừng thú nhân nào mà bị trọng thương chữa trị là rất khó khăn, kết cục chỉ có chết. Mỗi ngày bọn họ ra ngoài săn bắn, cũng là dùng sinh mệnh để kéo dài bộ lạc này, làm cho bộ lạc sinh tồn về sau. Bạch Hạo đột nhiên cảm thấy, người nơi này thật sự đáng để tôn kính, tuy rằng bọn họ cái gì cũng thực lạc hậu, nhưng bọn họ lạc quan cùng có trí tiến thủ, so với cái thế giới kia của mình, mạnh hơn rất nhiều.
“A, là Lôi Thiết Nhĩ đã trở lại!” Có giống cái đột nhiên đứng lên, nhìn về phía bọn người Lôi Thiết Nhĩ đang đứng.
Tây Lợi Á có chút thương cảm dùng khủy tay đụng đụng Bạch Hạo: “Hắc, thấy người kia không? Tình địch của ngươi a.”
“Tình địch của ngươi a!” Bạch Hạo trừng hắn:“Ta đi qua xem bọn họ cầm nguyên vật liệu nào trở về, ngươi có muốn đi hay không?”
“Đương nhiên muốn đi, ta nhưng là kim bài đại phiên dịch!” Tây Lợi Á để bạch tuyến đan được loạn thất bát tao sang một bên, vỗ vỗ quần áo đứng lên: “Đi thôi, đi thôi, đi qua nhìn xem.”
********
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian